Menu


THÁNH RÔCÔ – Chính Trung

ĐK: Kìa Thánh RÔ-CÔ khi xưa đã treo gương ái nhân: Cứu bao người khỏi cơn nguy biến. 
Rày Thánh RÔ-CÔ hiển vinh hưởng triều thiên Chúa ban, Khấn rủ nhìn trần gian, đừng quên! 
Hãy giúp người Nơi xa vời Để qua khỏi ôn khí thế gian! 
Hãy dắt người đi trên đời Được bình an, lên ở Thiên Đàng. 
1. Bao vinh hoa thú vui chẳng màng, Tim yêu đương tránh xa bạc vàng. 
Lòng không vấn vương chi, Ngài đã quyết ra đi Từ đây trên đường xa hiểm nguy; 
Bán cơ nghiệp mình giúp nuôi nhân dân, Rồi xin ăn từng nơi vui sống cơ bần. 
2. Thương nhân dân mắc cơn ôn dịch, Đang gian nan sống trong u tịch. 
Nhờ quyền phép uy linh của Thiên Chúa cao minh, Ngài ra tay trừ ngăn điêu linh. 
Dẫu thân tiều tuỵ, cứ luôn hy sinh, Mải trông coi bệnh nhân, quên tấm thân mình. 
3. Đây Rô-cô sống trong ngục hình, Ai thân nhân thấu chăng oan tình! 
Rồi nghe tiếng thanh bai vẳng đâu đấy bên tai rằng: 
"Rô-cô hãy lìa trần ai! Tới khi về trời sống trong yên vui 
Ngợp say hương tình Cha êm thắm tuyệt vời".
***** Thánh Rôcô 
**  Imprimatur: 19.7.2007 - GP. Phú Cường (TCVN1)