1. Đời trần thế, ai
biết mà ngờ! Đang bình an, bỗng nổi sóng gió. Nước ngập thuyền, hiểm nguy đắm
chìm, mà Chúa như ngủ yên quên lãng! Con sợ lo, bão tố cuộc đời, làm hồn con
chìm giữa biển đời, mà sức con mong manh yếu đuối, không có Ngài con cậy nhờ ai?
ĐK: Sao sợ lo, không tin thật lòng, Thầy ở bên, sao còn sợ hãi, sao nghi ngờ
tình Chúa yêu thương. Bước đường con Chúa đếm cả rồi, Chúa giữ gìn từng sợi tóc
mềm, Ngài theo con từng bước chân đi, sao con còn sợ hãi làm gì?
2. Ở trần thế, mang kiếp người trần, như
thuyền nan giữa đời ghềnh thác. Lúc nhẹ nhàng sóng êm gió lặng, thuyền lướt
trôi, đời vui ca hát. Nhưng ngày mai, đến chỗ gập ghềnh, Ngài ở bên, từng bước
đồng hành, vì kém tin, trong cơn nguy khốn, con cho là Chúa chẳng để tâm.
3.
Thờ lạy Chúa, khi tháng ngày đời luôn bình yên chẳng gặp khốn khó con tưởng
mình mãi luôn tín thành thờ Chúa thôi, dù ai thay đổi. Khi khổ đau, những lúc
buồn sầu, thì hoang mang, tình yêu nhạt màu, hồn đã quên, lời nguyền yêu dấu:
"Con yêu Ngài", nay còn gì đâu!
4. Thật hạnh phúc, ai có một người
luôn ở bên lúc mình gian khó, mãi là người hết lòng yêu mình, tình mến thương
đậm sâu nghĩa thiết! Con tưởng con mến Chúa thật lòng, mà vừa khi gặp gió biển
động, thì ngã thua. Con tin nơi Chúa, nhưng chỉ là tin ở đầu môi..
*** Imprimatur: 19.11.2013 - GP. Ban Mê Thuột (TTTC)