1. Phù vân chỉ là phù vân!
Muôn sự trên đời đều là phù vân! Hoa kia sớm nở, chiều đến đã vội tàn, Mây kia
giăng trời, hội tụ rồi biến tan. Trần gian không gì là tươi mới: cái mới bây
giờ đã từng có hôm qua. Đâu phải muôn sự ngày hôm nay mới có: cái có lúc này đã
từng có từ xưa.
ĐK: Chỉ một mình Chúa, Đấng đã có từ ngàn xưa, bây giờ đang
hiện hữu và hằng sống đến muôn đời. Siêu vượt thời gian, siêu vượt không
gian... Chính Chúa đưa con xa khỏi đời phù vân.
2. Ngược xuôi kiếp người nổi
trôi. Thân phận con người một đời ngược xuôi. Lao công khó nhọc, lệ rơi trong
cuộc đời, công danh kiếm tìm rồi ra cũng thế thôi. Hồng nhan mau tàn tựa sương
khói, Môi son yêu kiều phai nhạt giữa phong sương. Trong kiếp con người thoả
bao nhiêu vui sướng? Ngay phút xa đời mang ngàn nỗi sầu vương.
3. Nổi trôi giữa
giòng phù vân, bao người xa dần nguồn mạch bình an: Tham lam, sân hận, cuồng si
trong hồng trần; bưng tai khước từ lời gọi mời dấn thân... Người ơi sinh vào
đời tay trắng, đến lúc ra đi tay rồi cũng trắng tay! Mang kiếp tro bụi vùi chôn
trong thế giới, trông hướng lên trời mong hạnh phúc chẳng vơi.
***** Chỉ Là Phù Vân
*** Imprimatur: 13.5.2021 - TGP. Sài Gòn