ĐK 1: Dân ta ơi! Ta đã làm gì ngươi, đã làm
chi, khiến ngươi phải phiền lòng.
ĐK 2: Lạy Thiên Chúa chí thánh, lạy Thiên Chúa oai hùng.
Lạy Thiên Chúa muôn đời hằng hữu, xin thương xót chúng con.
Lạy Thiên Chúa muôn đời hằng hữu, xin thương xót chúng con.
1. Phải chăng vì Ta
đã cứu thoát ngươi khỏi đất Ai Cập, mà ngươi dọn sẵn cây thập giá cho Cứu Chúa
của ngươi.
2. Phải chăng vì suốt
bốn mươi năm trường, Ta đã dẫn dắt ngươi trong sa mạc, lấy Man-na làm bánh nuôi
ngươi, dẫn ngươi vào Đất Hứa, mà ngươi dọn sẵn cây thập giá cho Cứu Chúa của
ngươi.
3. Còn có chi phải
làm, mà Ta đã không làm cho ngươi. Ta đã gây dựng ngươi như vườn nho quý. Nhưng
ngươi chỉ cho Ta nếm mùi chua chát đắng cay. Ta khát, ngươi lại bắt ta uống
dấm, rồi lấy đòng đâm cạnh sườn Cứu Chúa của ngươi.
4. Chính Ta, Ta đã
đánh phạt dân Ai Cập sát hại các trưởng nam của chúng, âu cũng vì ngươi. Thế mà
ngươi, ngươi lại trao nộp Ta và đánh đòn
Ta.
5. Chính Ta đã dẫn
ngươi ra khỏi Ai Cập, nhận chìm Pha-ra-ô trong Biển Đỏ, thế mà ngươi lại nộp Ta
cho hàng trưởng tế.
6. Chính Ta, đã mở
lối cho ngươi đi qua lòng biển cả. Thế mà ngươi lại lấy đòng mở cạnh sườn Ta.
7. Chính Ta đã dùng cột
mây mà hướng dẫn ngươi. Thế mà ngươi, lại điệu Ta đến tòa Phi-la-tô.
8. Chính Ta đã lấy
Man-na làm bánh nuôi ngươi trong sa mạc. Thế mà ngươi lại vả mặt và đánh đòn
Ta.
9. Chính Ta, đã cho
ngươi uống nước cứu độ từ tảng đá vọt ra. Thế mà ngươi lại bắt Ta uống mật đắng
dấm chua.
10. Chính Ta đã đánh
phạt vua chúa miền Ca-na-an chỉ vì ngươi. Thế mà ngươi lại lấy roi đánh vào đầu
Ta.
11. Chính Ta đã đặt
vương trượng vào tay ngươi, thế mà ngươi lại lấy vòng gai làm vương miện đặt
lên đầu Ta.
12. Chính Ta đã dùng
quyền năng cao cả, mà cất nhắc ngươi lên. Thế mà ngươi lại treo Ta trên cây
thập tự.
*****