Menu


GIỜ TỬ NẠN - Hoài Đức

1. Hỡi không gian, rủ sương mù! Ngàn mây hỡi hãy che khắp trời cao. 
Ánh kim ô vụt lu mờ. Vì thương Chúa gánh muôn nỗi khổ đau.
ĐK: Ôi bởi con mà Chúa mang thảm hình! Con đớn đau nhìn vũ trụ tự hối. 
Xin giúp con đường thiêng liêng theo lối. Quyết từ nay thờ Chúa hết tâm hồn.
2. Suối kia ơi, ngừng khơi nguồn! Và sóng nước, hãy yên tiếng vọng ngân. 
Gió hôm ơi ngừng hơi rờn. Vì đây Chúa rét không áo phủ thân.
3. Hãy tung ra mồ quanh đồi! Người xưa hỡi, đã an giấc dậy mau! 
Cõi dương gian tạm trông vời. Kìa Con Chúa chết treo chốn đồi cao.
4. Xé ra thôi màn che đền! Và tan vỡ núi cao ngất từng mây. 
Đá muôn năm nào vững bền? Giờ Con Chúa tắt hơi núi Sọ đây. 
5. Cõi cao xanh ngàn Thiên Thần. Ngừng đôi cánh, dứt muôn tiếng đàn tơ. 
Phía Can-vê lệ tuôn nhìn. Quỳ hai gối, chắp tay, ngắt lời ca.
6. Đó đây, xa gần muôn loài. Cùng im tiếng với trăm vẻ sầu bi. 
Chúng con đây nhìn lên trời: Lòng đau đớn, suối lệ ứa tràn mi.
**  Imprimatur: 19.7.2007 - GP. Phú Cường (TCVN1)