BỜ SÔNG BABYLON - Phanxicô

1. Bờ sông Ba-by-lon có ai ngồi thương nhớ Si-on, gió ru buồn theo tiếng người mãi u hoài. Thành Đô xưa thân yêu đã xa mờ sương khói xa đưa. Biết bao giờ được trở về mái nhà xưa.
ĐK. Biết bao giờ, biết bao giờ người lữ khách đi tới Quê Hương. Đến khi nào, đến khi nào người trần gian dừng chân lữ thứ. Biết bao giờ, biết bao giờ hồn con đến bên Chúa yêu thương. Đến khi nào, đến khi nào hồn hoài hương vui sống Thiên Đường.
2. Trần gian nơi tha hương nhớ nhung hoài năm tháng yêu thương, giữa đêm trường con kiếm tìm bến Thiên Đường. Mùa xuân trên non cao lãng quên người cho đến khi nao. Biết bao giờ mưa xuống gột hết niềm đau.
3. Còn niềm tin cao dâng thắp ngọn đèn trong gió mênh mang, ước đêm tàn sẽ thấy ngày sáng huy hoàng. Này muôn dân muôn phương Chúa sẽ gọi về chốn Quê Hương. Chúa sẽ mở cho đất trời thấy tình thương.