NGỌN ĐÈN DÂNG HIẾN (R.Tagore) - Lm. Ân Đức

1. Hỡi nàng trinh nữ kia ơi! Em đi đâu chiều buông xuống rồi? Bên bờ sông vắng quạnh hiu, em khuất chìm trong đám cỏ cao cao. Đèn kia em thắp đi đâu áo che đèn chập chờn trong gió? Nhà tôi em biết hay không, căn nhà tôi tăm tối u buồn, đời tôi sao vẫn cô đơn? Cho tôi xin mượn ánh đèn hồng. Nàng ngước mắt thâm u, bâng khuâng nhìn tôi trả lời: Em thả đèn trôi sông, lúc ánh chiều vàng sắp lịm tắt. Tôi lặng đứng ngẩn ngơ, một mình giữa đám cỏ cao cao, ngắm ngọn đèn heo hắt, trôi theo dòng nước bập bềnh.
2. Hỡi nàng trinh nữ kia ơi! Em đi đâu màn đêm xuống rồi? Nắng chiều đã tắt từ lâu, đêm buông dần đêm vắng quạnh hiu. Đèn em thắp sáng lung linh, cớ sao nàng còn đi đâu nữa? Nhà tôi em biết hay không? Căn nhà tôi tăm tối u buồn, đời tôi sao vẫn cô đơn? Cho tôi xin mượn ánh đèn hồng. Nàng ngước mắt thâm u, bâng khuâng nhìn tôi trả lời: Em cầm đèn ra đây, dâng cho bầu trời đêm huyền bí. Tôi lặng ngắm ngẩn ngơ, ngọn đèn giữa khoảng trời bao la, cháy miệt mài vô ích, tiêu hao trong màn tối chập chùng.
3. Hỡi nàng trinh nữ kia ơi! Em đi đâu trời khuya lắm rồi? Lúc nửa đêm thiếu vầng trăng, đêm khuya này không có vầng trăng. Đèn kia em áp trong tim, cớ sao nàng còn tìm chi nữa? Nhà tôi em biết hay không? Căn nhà tôi tăm tối u buồn, đời tôi sao vẫn cô đơn? Cho tôi xin mượn ánh đèn hồng. Nàng dừng bước suy tư, bâng khuâng nhìn tôi trả lời: Em dự hội Hoa Đăng, em đem đèn dự đêm hội lớn. Tôi lắng ngắm ngẩn ngơ, ngọn đèn nhỏ bé nàng mang đi, biến chìm đâu vô ích trong muôn ngọn lửa chập chùng.